Sinh nhật đồ vật 90 ta có tác dụng gì? đoàn kết bên mái ấm gia đình và nhỏ cháu? chia sẻ kỷ niệm với người thân? Đi thăm một vị trí có quý hiếm nhất với bạn dạng thân? cùng với Marquez, nhân vật xấu số của ông trải qua sinh nhật năm 90 tuổi không gia đình, không vật dụng nuôi, người ông quen thuộc biết lâu năm nhất là mụ tú bà Rosa, và địa điểm duy duy nhất giúp ông cảm thấy mình như mong muốn còn sống là 1 trong những nhà thổ. Ở tuổi này, ngay cột mốc này, cảm hứng thời trai trẻ mạnh mẽ hơn khi nào cả.
Bạn đang xem: Hồi ức về những cô gái điếm buồn của tôi
Những năm đầu đời ta là ai? hoàn toàn có thể là nhóc công ty Buendia có tác dụng làm nồi nước cháy nhưng mà không buộc phải lửa, rất có thể là người con nhặt thương hiệu Rebeca, thích ăn uống đất với mút ngón tay. Lên 10 tuổi, ta có thể là bất kỳ ai ngơi nghỉ làng Macondo cháy khô bởi vì nắng đỏ hoặc ngoặc ngoải trong cơn mưa như trút. Tự đó mang lại năm 20 tuổi, vào một ngày gió biển khơi thổi táo tợn và hàng rửa ven đường căng thẳng với kiếp cỏ cây, tình yêu chợt đến với ta trong khi thấy bóng Fermina ngồi đọc sách, rồi từ đó hình hình ảnh nàng vào gió chiều day ngừng đến trong thời hạn ta thổi dòng bánh sinh nhật cùng với 50 ngọn nến.
Rồi, ở tuổi 50, bị kịch khác bước đầu hay cuộc đời thứ nhì nảy nở?
Đó là sơ lược phần đông nhân vật kinh điển làm tiếng tăm Gabriel Garcia Marquez trở cần bất tử. Bạt tử như toàn bộ các ái tình sầu thảm mà họ mang theo mình cho tới khi xương cốt hóa thành những bó hoa.
Với Hồi ức về những cô gái điếm bi thương của tôi (Memories Of My Melancholy Whores), lối viết vẫn siêu “Marquez”; câu văn dài, rất nhiều tính trường đoản cú kèm vài ba trạng từ trong cùng câu. Cùng với bậc thầy về văn hồi tưởn như ông, liệu pháp kể chuyện với thời gian xen kẽ là văn phong sệt trưng. Những lời thoại không nhiều, có lẽ rằng vì khi sống được gần nạm kỷ, cam kết ức chân thật nhất còn sót lại là cảm giác, cảm hứng chứ chưa hẳn câu từ. Điều nổi bật nhất của Hồi Ức Về Những cô bé Điếm bi thiết Của Tôi so với các tác phẩm khác là việc người sáng tác dùng ngôi lắp thêm nhất. Vì đó là Hồi Ức?
Nhân thiết bị trong truyện ít số ngón tay của bạn đọc, với ba cái thương hiệu nổi bật: Tôi, tú bà Rosa, và Delgadina – bạn tình (nhiều đêm) của tác giả. Sẽ không có gì đáng kể nếu cô chưa hẳn là cô bé 14 tuổi. Sáng đi làm việc nuôi gia đình (theo lời Rosa) và buổi tối ngủ cùng tác giả, theo sự thu xếp cũng của Rosa.
Xem thêm: +50 Mẫu Bàn Học Sinh Có Giá Sách Go Tu Nhien, Bàn Gỗ Bàn Học Sinh Gỗ Tự Nhiên
Người hiểu văn của Marquez chỉ bao gồm đúng nhị dạng: Một xem văn của ông quá trằn trụi với tục tĩu, lại dài chiếc khó hiểu. Dạng sản phẩm hai thì thích thú trí tưởng tượng, sự sống động từ ngòi cây bút của ông, với thở nhiều năm trước loại ngây ngô, vô bốn với tình yêu, cho dù ở bất kể độ tuổi nào. Điển hình? Aureliano ái tình hoạn lạc cùng với dì bản thân trong Trăm Năm Cô Đơn (One Hundred Years Of Solitude), Ariza ngại ngùng đi thuyền thuộc Fermina ở tuổi 70 trong Tình yêu Thời Thổ Tả (Love In The Time Of Cholera). Và, cô bé 14 và lão 90 vào cuốn Hồi Ức này.
Nhân vật Tôi trong tuổi 90 trong thời gian ngày sinh nhật mình gồm gì? một cái bánh không tồn tại nến vì chưng không thể nhét vừa 90 cây nến, một dòng quần lót đầy vết son môi được những cô đồng nghiệp khuyến mãi ngay như một lời chế nhạo cợt, một lá thư từ bỏ chức, một mình trong tòa nhà mà ông sinh ra, khủng lên mà không từng coi là nhà, chỉ cần nơi ông mang lại sống và bị tiêu diệt đi. Với ông mong chết trên loại giường bản thân sinh ra.


Đóng sách, dù ở tuổi nào, fan đọc cũng đều có những chiêm nghiệm khác biệt về giải thích của người sáng tác về tuổi già. Tuổi già đánh ta mạnh nhất khi ta vô tình bỏ quên sự trường thọ của nó. Cùng nó dằn vặt ta nhất không hẳn vì vượt khứ, mà là các thứ ta đang sở hữu, mọi gì ta sẽ quăng quật lại sau lưng, nhằm rồi thời gian thường xuyên cuốn chúng đi. Vứt lại ta thành thừa khứ.