‹ Trước Chương 50 Chương 49 Chương 48 Chương 47 Chương 46 Chương 45 Chương 44 Chương 43 Chương 42 Chương 41 Chương 40 Chương 39 Chương 38 Chương 37 Chương 36 Chương 35 Chương 34 Chương 33 Chương 32 Chương 31 Chương 30 Chương 29 Chương 28 Chương 27 Chương 26 Chương 25 Chương 24: thiếu Chương 23 Chương 22 Chương 21: Năm 2006: thiếu tính một fan bạn rất tốt Chương 19 Chương 18 Chương 17: Năm 2006: Nếu không tồn tại cậu Chương 16 Chương 15 Chương 14: Năm 2005: Hoàng hôn xinh tươi vô thuộc Chương 13 Chương 12 Chương 11: Năm 2005: lúc quả nho chín Chương 10 Chương 9 Chương 8: Năm 2004: Thất lý hương* Chương 7 Chương 6 Chương 5: Năm 2004: Tình yêu đầu đời Chương 4 Chương 3 Chương 2 Chương 1: mở màn Sau ›

4.

Bạn đang xem: Anh sẽ yêu em những ngày trời trở gió

Chuyện Lâm phía Tự cứ nhàn là cho tới tìm hồ nước Đào, ít nhiều gì hồ Lâm cũng biết. Ban đầu, cô ta liều sống liều chết ngăn Lâm hướng Tự đến, tiếp nối vì không chiến hạ nổi sự kiên cường của hồ Đào buộc phải đành quăng quật cuộc.

Lâm phía Tự phát hiển thị cô em gái này của hồ nước Đào chính là kiểu người ‘miệng dao găm trọng điểm đậu hũ’ điển hình, từng khi đương đầu với chị gái đa số cởi ngay cạnh đầu hàng.

“Tối nay cậu nhàn hạ không?”

Hồ Đào miễn cưỡng cười: “Tôi ngày nào thì cũng ngồi tránh việc muốn kiếm tìm việc nào đấy để làm, trước khi khôi phục lại cam kết ức tôi có thể làm câu hỏi gì không?”

Lâm phía Tự nói: “Cậu rất có thể đến doanh nghiệp tôi chơi, gần đây bọn tôi đang sản xuất một tập phim hoạt hình, thuộc thể các loại với ‘Hai vạn dặm mặt đáy biển’, là nhiều loại thám hiểm kỳ ảo đó, thú vị lắm.”

“Hóa ra cậu đang có tác dụng phim à?” hồ nước Đào đói, “Nghe có vẻ như rất lợi hại….. Sao cậu lại mong làm phim?”

Lâm phía Tự cười nhàn nhạt: “Sau này có cơ hội sẽ nói cậu nghe. Đợi cho ngày phim của mình chiếu, cậu cũng muốn đi xem không?”

“Có chứ.” hồ Đào cười đáp, “Tối nay cậu tìm kiếm tôi có việc gì vậy?”

“Đưa cậu đi coi concert.”

Lâm phía Tự mang từ ví ra nhì tấm vé VIP, nói: “Mấy đại lý phân phối bán vé lậu cũng hết sạch vé rồi, ao ước trở lại 1 thời thanh xuân nặng nề thật đấy.”

“Châu Kiệt Luân sao?” hồ Đào nói, “Cậu mau đậy kỹ đi đừng nhằm Hồ Lâm thấy, lần trước con nhỏ bé không mua được vé lập tức nổi điên, đập nát hết bình hoa cổ của chú ý Hồ đấy.”

Buổi tối, hồ nước Đào sửa soạn dứt xuôi, đứng mặt cửa sổ. Lâm phía Tự đứng bên dưới, lo ngại đề phòng: “Cậu chắc chắn là muốn nhảy xuống không?”

“Chẳng phải cậu nói trước đây chúng ta đều làm vậy sao?”

“Nhưng mà….” Lâm phía Tự nuốt nước bọt, “Đó là chuyện của mười mấy năm về trước, thời niên thiếu hụt ngông cuồng mà…..”

Hồ Đào ko thèm để ý đến anh, trèo lên bệ cửa ngõ sổ, trượt theo ống nước rồi nhảy xuống tại đoạn thấp nhất. Lâm hướng Tự giang tay ra, vững quà đỡ được cô.

Lâm phía Tự ôm hồ nước Đào trong lòng, vẻ khía cạnh nghiêm túc:”…… nặng nề quá đi.”

Khi Lâm hướng Tự lái xe đến sân vận động, bên ngoài chật bí mật người, bên trên tay mọi người đều núm lightstick (gậy phát sáng), tất cả những thanh nữ đeo bờm phát sáng hình sừng trâu, cùng bề mặt dán chữ “Jay”, không khí cực kỳ náo nhiệt.

Hồ Đào cúi đầu coi giờ, Lâm phía Tự tranh thủ cài đặt lên đầu cô một loại bờm chiếu sáng hình sừng trâu.

“Trông đần quá đi.” Cô nói.

“Đẹp mà, khó lắm mới được xem concert một lần.” Lâm hướng Tự nói, “Nào, tạo dáng vẻ mau lên, tôi chụp một bức hình ảnh đăng lên vòng các bạn bè,
Hồ Lâm.”

Hồ Đào:”……”

Hai fan bị chỗ đông người xô đẩy tiến dần vào sảnh vận động, bọn họ ngồi ở sản phẩm ghế đầu, đa số người trong khán đài hầu hết là học tập sinh, tiếng hô hét chói tai như bao trùm cả bầu trời đêm.

Bài “Ngày nắng” của Châu Kiệt Luân được phạt trên sảnh khấu, hồ nước Đào ngồi xuống, cũng khe khẽ ngân nga: “Ngày ấy vị anh mà trốn học, ngày ấy mọi cánh hoa rơi, gian phòng học tập ngày ấy, tại sao em quan yếu nhìn thấy….”

“Cậu vẫn ở trong sao?”

Hồ Đào gật đầu: “Giai điệu này tôi nhớ khôn cùng rõ. Bài hát này cũ lắm rồi sao?”

“Cũng ko phải,” Lâm hướng Tự nói, “Chúng ta rồi đang già đi, nhưng thanh xuân vĩnh viễn không già cỗi.”

Lâm phía Tự vừa xong xuôi lời, Châu Kiệt Luân liền bước tới sân khấu. Anh ấy mặc một bộ vest đen, vừa đi vừa cúi đầu chỉnh tai nghe, cả khán đài hốt nhiên chốc sục sôi, tương tự một chùm pháo bông ầm ầm dậy lên trên khung trời nơi sân vận động.

Thời gian như nước chảy.

Biết bao năm tháng đang qua, bỗng dưng chốc ùa về trong giây khắc anh ấy cúi đầu nói “Chào buổi tối”.

Cũng trong bao gồm khoảnh tự khắc này, Lâm phía Tự tự nhiên hiểu rõ chân thành và ý nghĩa của hồ Đào đối với anh.

Cả cuộc sống anh, hơn nửa thời gian đều phải có Hồ Đào lân cận sớm tối. Mãi cho đến một ngày, cô quên hết hồ hết tháng năm, quên anh, quên vớ thảy, anh new nhận ra bản thân mình chỉ từ hai bàn tay trắng.

Nếu như có một bạn đã cùng các bạn trải qua rất nhiều giai đoạn đẹp tươi trong cuộc đời, thì mang đến dù những người đến sau có tốt đẹp tới đâu, cũng vĩnh viễn không bằng được fan đó.

Ai còn ghi nhớ rõ Lâm hướng Tự thuở thiếu thời? Ai còn ghi nhớ rõ hồ nước Đào thời niên thiếu?

Có song khi, điều họ từ biệt chưa phải một tín đồ ta từng yêu thương sâu sắc, mà là một đoạn thời gian mãi mãi cấp thiết quay về.

Bài hát lắp thêm ba bắt đầu cho concert là “Trở về quá khứ”, đã rất lâu rồi Châu Kiệt Luân ko hát live bài xích hát này. Có lẽ là bởi cuộc sống thường ngày của anh ấy hiện nay hạnh phúc mỹ mãn, phần đa gì qua rồi thì cứ để cốt truyện đi, tránh việc nhớ lại làm gì. 

“Muốn trở về quá khứ, để hoàn toàn có thể viết tiếp mẩu truyện của chúng ta, tối thiểu cũng không để em rời khỏi anh thêm lần nữa…..”

Cả khán đài cùng hát theo, sân vận động to như thế, vậy nhưng mà đâu đâu cũng là thanh âm nức nở.

Giữa nhân nuốm vô tình, rốt cuộc gồm bao nhiêu người từng là những thiếu niên nhỏ bé sóng bước kề vai, cuối cùng đi tới thuộc đường túng thiếu lối?

Tình yêu ko là mãi mãi, ai đợi được ai mãi đến khi bội bạc đầu?

Lâm hướng Tự xoay đầu sang, lẳng lặng ngắm nhìn Hồ Đào thân biển người tấp nập ồn ã.

Hồ Đào cảm nhận được ánh mắt của anh cần cũng xoay đầu nhìn sang, vừa thời điểm bốn ánh mắt nhau. Tia sáng ước ao manh chiếu vào đôi mắt Lâm phía Tự, phía sau bầy là một khoảng tầm biển bùng cháy rực rỡ được tạo cho bởi gậy phạt sáng, hồ Đào cảm thấy, trong đôi mắt anh cũng tiềm ẩn cả một miền đại dương.

Mà cô, chỉ là một trong hạt những vết bụi trong biển ấy.

Lại chẳng đề xuất là hạt bụi duy nhất.

Trong khoảnh khắc đó, vào đầu hồ Đào hiện hữu một cảnh tượng, vào KTV mờ tối, bầy họ từng cùng mọi người trong nhà hát một bản tình ca.

“Câu chuyện về hải âu yêu thương cá, chỉ cần chuyện không tính ý ước ao mà thôi.” (Trích bài bác “Biển san hô” – Châu Kiệt Luân ft Lương trọng tâm Di)

Hồ Đào lừng khừng vì sao bản thân bỗng dưng cảm thấy khổ cực vô cùng, nhức đến gần như hít thở không thông.

Cuối buổi biểu diễn, nhằm đáp lại sự hết dạ của khán giả, Châu Kiệt Luân hát thêm hai bài bác hát. Toàn bộ mọi người đều lấy smartphone ra, bật đèn flash lên chế tạo thành một chiếc sông ánh sáng còn bùng cháy rực rỡ hơn cả dải ngân hà.

Trong khoảnh khắc ánh đèn sân khấu dần buổi tối đi, mây đen thốt nhiên ùn ùn kéo mang đến trên thai trời, những hạt mưa nhỏ bắt đầu rơi xuống như lưu giữ luyến ao ước giữ lại nhẵn hình của ngôi sao đang xoay bạn rời đi ấy.

Biển người dần dần tản ra, trong sân di chuyển vẫn còn một số trong những người ái mộ đứng vào mưa cuồng nhiệt độ hô: “Kiệt Luân —— Kiệt Luân ——”

Bữa tiệc dù trọng thể đến đâu rồi cũng kết thúc. Tx thanh xuân dù đẹp tươi đến đâu, rồi cũng mang lại ngày chỉ còn là hồi ức nhưng thôi.

Lâm phía Tự sẽ xem dự đoán thời tiết trước khi đi, thế nhưng cơn mưa này cho quá bất chợt, khiến cho người ta không kịp trở tay. Cũng may Lâm phía Tự khoác áo khoác, anh cởi áo khoác ra đậy lên đầu hồ Đào, vì cô mà che mưa chắn gió.

Xem thêm: Bài Hát Mới Nhất Của Noo Phước Thịnh 2016, Những Bài Hát Hay Nhất Của Noo Phước Thịnh 2016

Hồ Đào xoay đầu nhìn anh, Lâm phía Tự nhướng mi cười: “Có nên cậu đang thấy tôi cực kì ngầu rất là đẹp trai không?”

Hồ Đào: “…”

Ra ngoài sân vận động, màn mưa che phủ người đi đường, ánh sáng của đèn xe với đèn mặt đường đan coi trước mắt, form cảnh mang trong mình một loại náo nhiệt khôn cùng yên bình. Nhóm tín đồ say mê âm thanh vẫn chưa hoàn toàn tản ra, vẫn quơ tay múa chân giơ điện thoại cảm ứng thông minh lên chụp ảnh, có tín đồ đang cười, có tín đồ đang khóc, dường như tất cả mọi bạn đều trẻ con lại mười tuổi trong một đêm.

Từng giọt nước mưa theo lá cây thủng thẳng rơi xuống đầu hồ nước Đào, cô ngẩng đầu, nước mưa lại rơi lên mặt cô. Lâm phía Tự ngừng chân, một tay giữ nguyên áo khoác, tay kia vơi lau đi nước mưa bên trên khuôn mặt hồ Đào.

Ngón tay ấm cúng của anh cùng gió đêm giá lạnh cùng tạm dừng trên khuôn phương diện cô.

Đẹp nhất chưa phải ngày mưa, mà lại là chỗ mái hiên anh đứng bên em chiều mưa ấy.

“Hắt xì!” hồ Đào hắt hơi một cái.

“Không sao chứ?” Lâm hướng Tự băn khoăn lo lắng nhìn cô.

“Hơi choáng.” hồ Đào nói.

Xe tạm dừng bên đường, Lâm hướng Tự suy nghĩ một lát rồi nói: “Đi thôi, tôi gửi cậu mang đến một nơi.”

Nơi Lâm hướng Tự gửi Hồ Đào mang lại là căn hộ gần trường mà lại anh đã download cho hồ Đào, khu vực cô ngơi nghỉ trước khi chạm mặt tai nạn. Thời điểm rời đi, hồ nước Đào đã thu dọn sạch mát sẽ, chắc hẳn rằng cô không lúc nào nghĩ tới bài toán sẽ trở về nơi này.

Trước cửa tất cả một song dép đi trong bên màu hồng phấn. Lâm hướng Tự mở tủ giày ra, thấy một đôi dép không giống màu xanh, hẳn là cài cho anh, tuy vậy anh trước đó chưa từng ghé sang một lần.

“Đây là đơn vị cậu sao?”

Lâm hướng Tự nhấp lên xuống đầu, ngồi xổm xuống góp Hồ Đào cởi giầy khiến cô hơi giật mình. Anh giúp cô xỏ dép lê vào, nói: “Đây là đơn vị cậu.”

“Vậy sao cậu lại sở hữu chìa khóa?”

Lâm hướng Tự bất đắc dĩ, đành đề xuất nói mang đến cô rằng căn hộ chung cư này là do anh đứng tên, hồ Đào chỉ nên khách thuê.

“Sao cậu lại lấy nhà mang lại tôi ở?”

“Tôi mong cậu sống tốt một chút.”

“Sao lại thế?”

“Vì tôi không chịu đựng được cảnh cậu sống không tốt.”

Hồ Đào bệnh nguy kịch chưa lành, lại đề nghị dầm mưa, rất nhanh liền bị nhức đầu với phát sốt nhẹ. Lâm phía Tự mong mỏi đưa cô đi khám đa khoa nhưng cô cố định không chịu.

“Không đến khám đa khoa đâu,” hồ Đào bày ra dáng vóc ghét bỏ, hoàn toàn là phản nghịch ứng theo phiên bản năng, “Tôi ghét địa điểm đó lắm.”

Lâm hướng Tự cũng ko nỡ ép cô, cũng may trước đây cô đã chuẩn bị sẵn thùng thuốc trong nhà. Mỗi bài thuốc được phân chia rõ ràng, cạnh bên còn viết rõ liều lượng cùng hạn sử dụng. Lâm phía Tự biết rất nhiều dòng sẽ là cô viết mang lại anh, mặc dù không biết bao giờ anh sẽ đến đây dẫu vậy cô vẫn sẵn sàng kỹ càng phòng ngừa bất trắc.

Cô vẫn luôn luôn ở phía đằng sau anh, lặng lẽ vì anh nhưng làm không hề ít việc nhỏ, chắc rằng chính cô cũng chẳng đếm nổi những việc cô đã làm.

“Cậu ngủ một giấc đi, ngủ dậy vẫn thấy không khỏe khoắn thì họ đi cơ sở y tế nhé?”

Hồ Đào gật đầu.

Lâm phía Tự ngồi cạnh hồ nước Đào, lẳng lặng quan sát cô chìm sâu vào giấc ngủ.

Trong đầu vẫn chính là khung cảnh náo nhiệt ồn ã của buổi biểu diễn, bài bác hát vừa được nghe như vẫn văng vẳng bên tai, Lâm hướng Tự khẽ đưa tay va lên trán hồ Đào, bàn tay khựng lại giữa không trung, một lát sau anh bắt đầu thu tay về. Anh nhẹ cúi người, chăm sóc đặt một nụ hôn lên trán cô.

Nhẹ như vậy, nữ tính như thế, đến nỗi không có ai phát hiện ra.

Tựa như cánh bướm phiêu du, khi cất cánh qua biển khơi cả bao la, bất chợt nghỉ chân trên một nhành cây trôi nổi.

Anh nợ cô một nụ hôn, nợ biết bao năm trời đằng đẵng.

Thế nhưng mà khi anh trả mang lại cô nụ hôn ấy, cũng chính là lúc cô vẫn say giấc nồng.

Trời hửng sáng, xa xa, khung trời đêm xanh thẫm bị bao che bởi ánh rạng đông đỏ hồng.

Lâm phía Tự ngồi bên mép giường canh giấc ngủ đến Hồ Đào xuyên suốt một đêm, bệnh dịch dạ dày tự nhiên tái phát. Lúc còn tới trường sức khỏe anh cực kỳ tốt, mấy năm nay về nước kiến thiết xây dựng sự nghiệp, ngày đêm đảo lộn, thao tác làm việc và ngủ ngơi không có quy luật, tất cả chuyện trong công ty anh các đích thân theo dõi, lâu dần mắc bệnh dạ dày.

Dạ dày nhức như bị xuyên thủng, Lâm hướng Tự đau đến cả toàn thân đổ mồ hôi, ở hiệu thuốc gồm thuốc dạ dày mà lại anh không dám đi, sợ sẽ có tác dụng Hồ Đào thức giấc giấc.

Dạ dày anh quặn thắt, nhức đến chết đi sinh sống lại.

Thế nhưng vẫn ko so được cùng với nỗi nhức cô nên chịu đựng, Lâm phía Tự nghĩ, phút chốc Hồ Đào rơi xuống tự vách núi đó, cực khổ đến nhường nào?

Mà hiện nay giờ, cô an tĩnh nằm trước mắt anh, say sưa ngập trong giấc ngủ. Tưởng tưởng mang lại chuyện ko thể chạm mặt lại cô nữa, thuộc cô vĩnh viễn chia lìa, Lâm hướng Tự thầm nghĩ, cho dù cho có phải moi hết ruột gan, anh vẫn cam chổ chính giữa tình nguyện.